Showing posts with label Tình cảm. Show all posts
Showing posts with label Tình cảm. Show all posts

Wednesday, October 31, 2012

Bức thư tình ... cảm động!

Em thân yêu!



Thế là được gần 1 năm rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả.
Thôi nghe em, anh dừng type nghe!

Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ bùm một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng khác…thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó pro hơn anh thôi mà… hỏng lẽ dzì dzậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang lớn dần từng ngày hay sao em? (Anh là anh đẹp zaj hơn nó)
Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao…bây giờ em đi xe tay ga rồi đâu còn nhớ con wave còi này nữa, nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục cong mông đầy phía sau…lãng mãn thế kia mà em nỡ lòng nào…
Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi…từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà tụi mình thường tay trong tay đi…lụm lon nước ngọt em còn nhớ không…kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẽ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bi giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em…quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em…!
Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá…lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim…Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vào bát cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy…em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê…bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhuỵ đã hương tàn…thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng…hình như làm vậy hơi…ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy!
Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa…cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao…ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ…bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng!
Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.
PS: à mà chiện này nữa, trong lần đi chơi 14-2 năm ngoái em có mượn anh 5000đ mua 2 túi nước mía (em 1 túi anh 1 túi đó)…chỉ hy vọng em sẽ nhớ đến tình anh và cả 5000đ em chưa trả nữa…
Tặng em iu nốt câu này rồi anh tóe lóe:
“Chỉ cần một phút để mà thương mà iu một ai đó. Nhưng mà ta sẽ mất cả đời để mà quên đi người đó.Chính vì thế mong em iu đừng đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ hay vì tiền tài danh vọng,vì những cái đó rồi cũng sẽ tan theo mây khói.Hãy chọn một người mang lại được những nụ cười trên mô em, mang lại hạnh phúc nhỏ nho thui “
Nguồn: Sưu tầm
-->Đọc thêm...

Tình yêu ... xuất phát từ trái tim.

Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.

Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập. Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.

Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị ?".Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông". "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".

Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Ðôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.


By : one friend
-->Đọc thêm...

Friday, September 07, 2012

Giấc mơ áo cưới - Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Giấc mơ áo cưới 
 (Tác giả: Trần Thị Thanh Du)

Chương 1:  
Giấc Mơ Áo Cưới
Tác giả: Trần Thị Thanh Du
Chương I
- Thượng Nguyên ! Mày tìm được việc làm chưa?
Thượng Nguyên buồn bã lắc đầu:
- Chưa mày ạ ! Thời buổi bây giờ đâu dễ tìm việc làm. Với một sinh viên tỉnh lẻ không bằng cấp như tao lại càng khó hơn. Tao đang lo tiền nhà tới và tiền sách vở của ba đứa em tao.
Thượng Nguyên ôm mặt:
-->Đọc thêm...

Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc – Tác giả: Trúc Tâm Túy


Tác giả: Trúc Tâm Túy
Dịch giả: Đặng Thị Vân Anh
NXB: Văn Học và Công ty cổ phần sách Văn Việt liên kết xuất bản
Dự Kiến xuất bản tháng 11/2011

"Giới thiệu sơ qua về nội dung:
Tình yêu thời còn trẻ tuổi chỉ vì một chút hiểu nhầm rất nhỏ mà buông tay. Mười năm xót xa, những vết thương và nỗi đau khắc cốt ghi tâm được giấu sâu tận đáy lòng, một mình rơi lệ. Nếu không có ngày trùng phùng đó, còn ai có thể hiểu rõ, trong thế giới hoa nhiều như gấm này, em và anh chưa bao giờ phân ly.
Một câu chuyện tình yêu trong làng giải trí, hai người yêu nhau sâu sắc cách xa mười năm, trong thế giới đầy ánh sáng đó, liệu có thể bắt đầu lại từ đầu? Quyết tâm giữ lời ước nguyện cho đến chết nhưng lại từ chối tình yêu, câu chuyện mười năm trước như thế nào, ai đúng ai sai, rốt cuộc hai người phải làm gì?"

Chương 1: Trùng phùng 
Chương 1: Trùng phùng

……Anh là ánh mặt trời vạn đạo, chiếu sáng khuôn mặt tái xanh của em, sự trùng phùng khiến em đau đớn và hoảng sợ.

Mười năm trôi qua tưởng như chỉ trong thoáng chốc, không ngờ cô đã sống ở thành phố này mười năm.

Tay cầm một tách trà hoa quế tỏa hương thơm ngát, Lâm Mặc đứng trước cửa sổ văn phòng thở dài. Mười năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi, e rằng chỉ có tách trà hoa quế đang cầm trong tay là điều duy nhất không đổi thay.
Bên ngoài trời, tuyết lất phất bay, nhuộm trắng cả thành phố. Thực sự Thượng Hải không thường xuyên có tuyết, đặc biệt là tuyết trắng như lông ngỗng trong ngày tết nguyên đán đặc biệt này.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Mặc định thần, quay người bình thản nói một câu: “Mời vào.”

“Chị Lâm, tổng giám sát Văn nói nếu chị mệt quá thì không cần đến hội trường nữa.”
Lâm Mặc không nói gì, đưa tay ra hiệu mình đã biết điều đó.
Không đi sao được, nếu không cần vội vàng đi gặp đồng nghiệp mới, cô cũng phải đi an ủi bạn thân của mình là Á Nam. Lúc vừa xuống máy bay, cô nói với Á Nam quyết định của mình, cô ấy tức giận đến nỗi không đợi xe công ty tới đón, tự mình bắt một chiếc taxi. Trương Như vừa gọi điện thoại tới thông báo, cô ấy đã đến hội trường, đang làm ầm ĩ lên với cấp trên.
Lâm Mặc vội vàng thu dọn đồ đạc, mặc chiếc áo khoác đen vào rồi rời khỏi công ty.
Công ty cách khách sạn Shangri-la không xa lắm, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, vì thế cô không lái xe mà quyết định đi dạo trong tuyết.
Lúc đó là gần sáu giờ tối, mặc dù đang trong kỳ nghỉ lễ nhưng người đi lại trên đường vẫn nườm nượp như ngày thường, tuy nhiên họ không còn có vẻ vội vàng thường thấy. Mọi người hoặc là tụ tập thành nhóm dăm ba người, hoặc là một gia đình hay hai vợ chồng già yêu thương gắn bó bên nhau…Họ cười nói đón tuyết rơi, bọn trẻ con nghịch ngợm vo tròn những cục tuyết ném vào nhau.
Không khí chào đón năm mới bao trùm khắp nơi , Lâm Mặc có vẻ lạc lõng trong không khí vui vẻ đó.
Bước đến khách sạn Shangri-la, đầu tóc và người Lâm Mặc bám đầy tuyết. Cô đứng ngoài cửa, cởi áo khoác ngoài, rũ bỏ cảm giác lạnh lẽo rồi từ từ bước vào hội trường.
Hội trường là một phòng sang trọng ở phía tây tầng hai, lúc này mọi người đã đến rất đông vui nhộn nhịp.
Vị trí trong cùng được đặt một chiếc bục rất sang trọng, giữa bức tường lớn có treo một bức tranh được che bằng vải nhưng có thể nhìn thấy đó là hình ảnh của ba người. Bên trái bục là một quả cầu thủy tinh lớn đặt trên bệ đỡ cũng bằng thủy tinh trong suốt. Bên phải bày một đạo cụ hình cuốn sách đặt dựng đứng như đang chờ có người đến mở để khám phá bí mật bên trong.

Đối diện sân khấu có rất nhiều nhạc cụ và nhân viên nam ghi hình đang cầm các thiết bị quay chụp, tranh nhau chiếm các vị trí có lợi cho mình; các phóng viên nữ chỉnh micro trong tay, tranh thủ chuẩn bị máy ghi âm và các câu hỏi. Tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi đến thời khắc đón chào năm mới và một điều mới mẻ trong chương trình này.
Lâm Mặc đứng ở ngoài cửa và không rời khỏi vị trí đó.
Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ bắt đầu rồi, cô xem một lát rồi quay về hậu trường cũng không muộn. Nói ra thật buồn cười, công ty giới thiệu nhóm mới lập có ba thành viên, nghe nói đó là ba anh chàng rất đẹp trai và sẽ hợp tác làm việc với cô trong tương lai. Tuy nhiên, cô không biết gì về họ, thông tin hồ sơ cơ bản như họ tên cô cũng chưa hề xem qua.
Không phải là công ty không cung cấp, chủ yếu là do cô không có thời gian. Sự nghiệp của Á Nam đang phát triển rất tốt, cô cần đi rất nhiều nơi, cô không hề quan tâm đến những điều không có liên quan đến Á Nam.
Sự thật là nhiều năm qua, trong lòng cô, ngoài Á Nam không có sự tồn tại của người khác.

Ánh đèn màu vàng chanh trong phòng tối dần, chỉ có ánh đèn trên bục sân khấu vẫn sáng. Những âm thanh hỗn độn dần dần lắng xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau. Tất cả pháo giấy đều hướng về phía sân khấu, yên lặng chờ tới giây phút nghi lễ ký kết chính thức bắt đầu .
“Xin đón chào các quý công ty truyền thông đến tham dự lễ ký kết. Tôi rất vinh hạnh được giới thiệu với mọi người nhóm “Secret”. Tất cả mọi người đều biết, “Secret” có nghĩa là “bí mật”. Điều này cũng có nghĩa là ba thành viên của công ty chúng tôi đều có những bí mật riêng.”

Người dẫn chương trình cười có vẻ hơi bí mật, ánh đèn tối dần, chỉ còn một tia sáng trắng rọi đi rọi lại rất nhanh trên sân khấu, người dẫn chương trình vừa dứt lời, tia sáng cũng dừng lại bên trái bục.

“Tiếp theo, tôi xin hân hạnh tiết lộ bí mật với mọi người. Xin mời thành viên đầu tiên của “Secret”, Liễu Vân Dật, một người rất có đầu óc, nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai, anh có kinh nghiệm bảy năm đi du học và vừa mới về nước.”

Dưới ánh sáng trắng xuất hiện một thanh niên trẻ, ung dung bước ra giữa sân khấu.

Thực hiện nghi lễ chào hỏi giống như một thân sỹ, người đó mỉm cười trong ánh đèn và nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Liễu Vân Dật.”
Lâm Mặc đứng trong bóng tối, mặt không hề bộc lộ cảm xúc gì. Cô thầm đưa ra đánh giá.

Có thể thấy ngoại hình không tồi nhưng hành vi và lời nói quá khách sáo, thiếu mất một chút chân thật, là một người khá biết cách giả tạo.
“Xin mời vị thứ hai, Bách Vũ Trạch, là một nhân tài của viện âm nhạc, có vẻ hơi lạnh lùng và rất đẹp trai.
Một chàng trai rất trẻ, điềm nhiên bước lên bục, đôi mắt đẹp hơi lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, cậu bình thản tự giới thiệu: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Bách Vũ Trạch.”
Học ở viện âm nhạc ra là người có tài, nhưng người có tài khó tránh được sự tự mãn, rất lý tưởng hóa, e rằng muốn dạy bảo cũng tốn khá nhiều công phu.
Lâm Mặc hơi mỉm cười, cảm thấy có một điều gì đó khá thú vị.
“Người cuối cùng rất đẹp trai anh tuấn, có khí chất nho nhã làm rung động lòng người, một quý công tử đến từ Singapore, anh tên là Giang Hạo Vũ.”
Singapore? Giang Hạo Vũ?
Toàn thân Lâm Mặc cứng đờ như hóa đá, cô đứng thẳng người, mắt không chớp nhìn về hướng đó.
Một người mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, bên ngoài mặc một bộ comple màu sáng bạc xuất hiện dưới ánh sáng, anh có vẻ hơi do dự chầm chậm bước lên sân khấu và đứng bên cạnh Bạc Vũ Tắc.
Sự xuất hiện của anh tạo ra một sự thay đổi lớn. Mọi tiếng động trong phòng biến mất, ánh đèn đang nhấp nháy cũng như ngừng lại trong giây lát. Ánh mắt của mọi người dồn lên sân khấu, dưới ánh sáng lóa mắt là một người có thân hình cường tráng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đẹp tuyệt vời như một nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.
Anh đứng ở đó với vẻ vô cùng căng thẳng, hai tay ngượng nghịu chắp vào nhau rồi lập tức bỏ ra, ánh mắt vô cùng trong sáng hơi mất tự nhiên.
Chính vẻ đẹp đẽ nho nhã nhưng bối rối như không biết phải làm gì đó đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Xin chào mọi người, tôi là Giang Hạo Vũ, tôi đến từ Singapore.”
Anh cầm chiếc micro trong tay, nhìn về phía các phương tiện truyền thông cất tiếng chào mọi người với một giọng rất cuốn hút.
Sắc mặt Lâm Mặc trắng bệch như giấy. Bất giác cô cúi người đưa tay phải lên ôm lấy ngực, dường như có một bàn tay đang bóp mạnh trái tim cô khiến cho cô đau đớn không sao thở được. Cô đấu tranh với chính mình, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn với vẻ không dám tin, đèn thủy tinh trên đầu đã bật sáng giúp cô nhìn rõ ràng hơn người đang đứng trên sân khấu.
Đúng là anh ấy.
Cả người cô lạnh cóng như đang ngâm mình trong nước đá, sự lạnh lẽo xuyên thấu da khiến cô không còn cảm giác gì nữa.
Tôi là Giang Hạo Vũ, tôi đến từ Singapore.
Tôi là Giang Hạo Vũ, tôi đến từ Singapore.

-->Đọc thêm...

Monday, September 03, 2012

Tình ảo (Chapter 4)

***

Chồng Chanh lù lù về tận nơi, bắt gặp Chanh đang ngủ ngon lành giữa ban ngày trong buồng nhà Bình, ngôi nhà nhỏ xíu không có người thứ ba.
Tôi không có ý gạn hỏi Bình nữa, nhưng cái tò mò nó thôi thúc. Tôi đã hiểu anh chàng này đến chân tơ kẽ tóc vì là bạn rất thân của nhau. Cuối cùng, tôi cũng bật ra điều bức xúc nhất: “Chắc cậu rất khó xử khi gặp Tiến, chắc cậu sẽ phải xin lỗi lần đầu tiên trong đời…”.
“Đừng hòng!”, Bình châm một điếu thuốc rẻ tiền, đứng lên đi về phía cửa. Giọng anh thoảng như cơn gió: "Anh có biết Chanh đến với tôi, không thể bỏ tôi vì cái gì không?”.
Tôi ngơ ngác, cười cười không tự tin cho lắm:"Thì hàng… ngoại bao giờ chẳng…!”
Nét mặt Bình sậm lại. Vầng trán trĩu nặng ưu tư.
"Có lẽ…"
Bình bỏ lửng câu nói khá lâu. Tôi cũng không thúc giục. Bình đang trải qua những phút rất khó khăn, tôi hiểu thế.
“Thật tiếc, thật tiếc là người đời, kể cả ông, một thằng có vợ con mà ít hiểu về phụ nữ quá. Có lẽ tôi phải nói với ông để khi tôi chết, tôi yểu mệnh lắm, nếu tôi chết trước thì ông hãy nói cái điều ông chưa hiểu, mọi người chưa hiểu ấy cho tôi nhờ...”.
“Và chồng Chanh cũng chưa hiểu nữa chứ…?”, tôi nói.
“Ông nhầm rồi. Chồng Chanh về đây và biết rõ mọi điều từ lâu, nhưng chiều mai, thứ Bảy, ông ghé sang nhà tôi chơi, sẽ có Chanh ở đó!”.
Tôi kinh ngạc về những chuyện này.
Phải đến chiều tối, bên nhà Bình, câu chuyện mới được giãi bày.
Đang ngủ trong nhà Bình, nghe tiếng chồng, Chanh không hề giật mình, cô nhìn chong chong lên mái nhà lợp lá cọ. Tiến đẩy ào liếp cửa ván xô thẳng vào nhà. Câu đầu tiên là câu hỏi: “Thằng kia đâu?”. Chanh đáp lạnh tanh: "Anh ấy sắp về đấy!”. Cô vẫn nửa nằm nửa ngồi trên đống chăn gối cũ.
Vừa lúc đó, Bình xộc về, rất bình tĩnh: "Anh Tiến, tôi có thể cho anh rõ một điều là vợ anh không bao giờ mất mát bởi tôi, anh tin không và có thể bước ra nhà ngoài để nói chuyện tử tế không?”.

Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.

Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.

Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”

Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.

Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Vừa lúc đó, Bình xộc về, rất bình tĩnh: "Anh Tiến, tôi có thể cho anh rõ một điều là vợ anh không bao giờ mất mát bởi tôi, anh tin không và có thể bước ra nhà ngoài để nói chuyện tử tế không?”.
Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.

Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.

Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”

Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.

Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.
Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.

Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”

Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.

Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”

Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.

Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.

Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.

Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.

Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.

Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!

Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.

Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.

Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.

Nguyễn Huy Cường

***


Phú Thọ 8/3/2010
-->Đọc thêm...

Tình ảo (Chapter 3)

***

Kỹ sư quyền trưởng phòng Nguyễn Tiến Lộc ra về sau khi tường trình hình ảnh diễm tình anh ta vừa chứng kiến ở phòng bảo vệ, ông Tiến cười khẩy, thầm nghĩ: Người muốn hắt Bình ra khỏi xứ này là Lộc chứ không phải ông, riêng ông, ông có cách khác…

Việc ông có người vợ trẻ đẹp như một mẫu mực ở thành phố nhỏ này, việc có Chanh cùng ông đến những đám tiệc vui vầy, hiếu hỷ như một ơn huệ của thượng đế . Ông Tiến xem như niềm tự hào vô hạn mà bao nhiêu quan chức bạn ông có mơ cũng không thấy được. Điều này, cũng như sự trả lời hào sảng cho bà vợ cũ, nơi hội tụ tất cả những cái khó chịu: già, xấu nhưng cố chấp và chủ quan. Bà ta cho rằng, cái thứ người thừa chữ, thiếu văn hoá như ông, lại cũng già như… bà thì đâu có con điên nào thèm vơ lấy!

Bây giờ, nếu làm theo kế sách của Lộc, làm ầm ĩ lên để “hất thằng đẻ non ra khỏi cơ quan” thì không thể coi là khôn ngoan. Ông Tiến đoán chắc rằng, nếu đụng đến Bình chắc chắn Chanh sẽ bị sốc mạnh, sẽ suy sụp ngay và sẽ chỉ còn là cái… vỏ chanh đã kém nước. Khi ấy, mọi ý nghĩa có Chanh bên đời mình cũng sẽ như chấm dứt.

Nhưng…

Không lẽ cứ để yên. Cái tức bực nó dâng lên tận cổ. Tình địch với ông chẳng thà là thằng khác. Quyền cao chức trọng gì cho cam, đằng này lại là cái thằng Bình đẻ non thì thật khó sống nổi!

Đêm thứ Bảy, Tiến tự tay lái chiếc “U-oat” của cơ quan đón Bình và phóng về phía nam, đến một triền đê vùng Bạch Hạc ào ạt gió là gió thì dừng lại. Ông Tiến tắt máy.

“Tôi lớn tuổi hơn anh, tôi có cách khu xử mà tôi cho là đúng. Anh rất thông minh nên, nếu tỉnh ra, anh sẽ thấy, anh không thể là con người khả mến của công ty, là trợ lý của hai ba đời giám đốc nay lại đi phá hoại hạnh phúc gia đình một người khác. Anh chưa có gia đình nên chưa thể hiểu được Chanh sẽ đau khổ thế nào nếu tôi đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Anh chắc không hề nghĩ được rằng, tôi, hơn anh gần ba chục tuổi đầu, với trọng trách của mình, với kinh nghiệm sống đầy mình lại không có cách tách anh ra khỏi cuộc đời Chanh...”.

Bình đứng dậy, dáng hơi sốt ruột. Bình làm một cử chỉ như là để kết thúc câu chuyện: "Ông nói đúng. Tôi sẽ phải suy nghĩ lại rất nhiều điều, trừ điều cuối cùng…”. Nhiều năm sau, Bình đã chứng minh cho ông Tiến kia biết cái chủ quan của ông ta: không thể tách Chanh ra, nói đúng nhất, không thể tách hai người ra khỏi đời sống tâm hồn của nhau.

***

“Về sau làm sao nữa, sao cậu lại về hưu khi thực sự vẫn có thể làm việc nhiều nữa, vả lại, về đây có gì vui đâu, quê mình chưa giàu, gia đình riêng không có, buồn tẻ lắm mà Bình…”.

“Vì…”, Bình ngập ngừng “Vì… mình đã vi phạm lời hứa với chồng Chanh”.

“Lời hứa nào cơ”, tôi gạn hỏi.

“Trong cái đêm ào ạt gió ở xứ Bạch Hạc ấy, tôi đã hứa tha cho Tiến, tôi và Chanh sẽ… xa nhau”.

Bình chậm rãi: “Nhưng, sau đó một tháng, tình hình xấu đi rất nghiêm trọng, Chanh gầy ốm phạc phờ, cứ như lần bị hậu sản sau vụ nạo thai vụng ấy nhưng lần này, bệnh tật phụ nữ còn rủ kèm tuổi già đến thăm Chanh. Đến nỗi, bà vợ già của ông Tiến gặp ông còn phải cười thương hại: “Mỹ nhân của anh hơn tôi một điểm, là nếu chết thì đỡ vất vả cho người khiêng hơn”.

Một buổi tối muộn, trời rét tê người, Tiến đến tìm Bình. Hai người ngồi lặng nhìn lên màn hình tivi mà chẳng biết nó nói gì, họ cũng chẳng biết nói gì. Mãi đến lúc sắp về, ông Tiến mới ấp úng: "Chanh ốm nặng lắm, lúc nào có dịp… anh ghé thăm cô ấy một chút…”. Đêm ấy, Bình không ngủ.

Một tháng sau, Bình có vài lần thăm Chanh khi đón mẹ anh đến xem mạch và bốc thuốc cho cô ấy. Chanh khỏe lại, có da có thịt nhưng Bình đã gầy lại càng gầy hơn. Anh làm đơn xin về hưu, tránh xa cái thành phố Việt Trì thân yêu của anh để tránh những bi kịch tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra.

Ở quê, người ta thắc mắc rất nhiều về Bình. Về cái anh chàng mảnh khảnh, yếu ớt, đơn chiếc này lại trụ vững được từng ấy năm với một cương vị đáng nể trọng.

Người ta, kể cả tôi, còn ngạc nhiên bội phần khi biết rằng, nhiều năm sau, Chanh vẫn vài tháng đôi lần về thăm Bình. Cô giặt giũ, xếp nép cửa nhà như một người vợ thuần hậu trong khi cô là gái có chồng, trong khi người ta chứng kiến, có một lần…

***
Nguyễn Huy Cường
-->Đọc thêm...

Tình ảo (Chapter 2)

---o0o---
Đến lượt tôi kinh ngạc. Chẳng lẽ người tình của cái… thằng chưa lúc nào nặng tới bốn chục ký này lại là mỹ nhân số một của công ty tôi hồi ấy. Hồi ấy, chính tôi cũng chỉ dám đứng từ xa để thèm muốn, để chiêm ngưỡng Chanh mà thôi.

“Mối tình ấy là mối tình duy nhất, là niềm an ủi duy nhất khiến tôi còn tồn tại tới hôm nay…”, Bình chậm rãi nói.
“Làm chân bảo vệ, mình rèn bằng được năng lực quan sát. Ngồi trong nhà ăn, nghe loáng thoáng câu chuyện của anh em về sự “vươn lên như Phù Đổng” của thằng Hồng, mình xác định được tới 70% thủ phạm vụ trộm kho bảo hộ lao động dưới công trường 2 và sau đó, người ta đã túm trúng phóc thằng này. Đi khám bệnh, gặp tay Tiến, trưởng phòng tài vụ thấp thoáng ngoài phòng sản, mình đoan chắc đã có cô nào khôn hai chục năm, dại một giờ với tay tổ có cặp môi thâm dày này… và mình cũng đã đúng. Nửa giờ sau, từ phòng sản người ta dìu Chanh ra trong bộ dạng bơ phờ. Nhìn thấy mình, Chanh thất thần sụp xuống. Cô ấy vô cùng hoảng hốt vì phàm là người của công ty 4, không ai còn lạ gì mình nữa… không gì có thể giấu nổi mình. Bởi vậy, sau đận này, Chanh suy sụp hoàn toàn".
Nửa tháng sau khi nạo thai, Chanh sốt càng nặng hơn, ăn uống qua loa, sức khỏe suy kiệt rất nhanh. Tình nhân của cô thì biệt tăm...
Chứng hậu sản đã xâm nhập đến tận bờ môi cô ấy. Chanh thì thào: “Em chết mất…em van anh… Anh đừng nói với ai chuyện này để em chết được mát mặt…”. Lời Chanh thật đến mức Bình phát hoảng.
Bình lơ mơ nhận thấy, anh góp phần đáng kể vào sự thể này bởi sự có mặt của anh ở bệnh viện hôm đó.
Chủ nhật liền đó, anh về quê. Cái làng Bùng nhỏ bé bên triền sông Hồng của anh đã cứu Chanh. Mẹ Bình, vốn là con một lương y giỏi đã tìm được những dược thảo quý báu ẩn bên những vạt đồi, bờ ruộng . Thứ thuốc vừa trị bệnh vừa bổ dưỡng đã cứu sống và như lột xác cho Chanh. Ba bốn tháng sau, Chanh cứ rạng ngời lên như chưa hề đẹp như thế bao giờ.
Mùi thơm ấy, hương sắc ấy lại đánh động đàn ong. Con ong đầu tiên bay tới lại là con ong bồ lỗ đen sì: vẫn là tay trưởng phòng tiền bạc .
Lần này, nọc của Tiến độc hơn nhiều: “Anh chuộc lỗi của anh bằng cái này được không?”. Hắn đưa Chanh xem bản án li hôn với bà vợ già. "Lần trước, đang dở dang thì mụ ta làm toáng lên nên anh phải co vòi lại để giữ cái ghế, bây giờ xong cả rồi”.
Đêm ấy, trong căn phòng nhỏ của Bình, em để tang lần nữa cho tuổi trẻ của mình.
Mẹ em còn trẻ lắm, trong ngoài bốn mươi mà đã bốn bận sinh con. Chị em Chanh không mấy khi có tấm áo mới, toàn phải mặc lại mớ quần áo của con ông bác trên tỉnh về cho mỗi dịp có giỗ chạp lớn ở quê. Việc cam chịu lấy ông Tiến như một sự tự nguyện.
Bình ngồi nghe mà có cảm giác đang rơi nhưng chưa đến đất.
Anh thật thà nói với Chanh tâm trạng ấy và không ngờ, chính Chanh cũng có tâm trạng hệt như vậy. Hai người đang rơi quấn lấy nhau, bạo liệt và giải thoát, nồng ấm và siêu thực, hòa quyện thắm thiết.


---Còn tiếp---
Nguyễn Huy Cường
-->Đọc thêm...

Tình ảo (Chapter 1)

Truyện ngắn này xuất phát từ một câu chuyện có thật. Tên địa danh và nhân vật chính trong truyện là tên thật. Các tình tiết và các nhân vật khác có thay đổi chút ít.

Tôi và thằng Bình vốn là đồng hương, lại cùng lứa, cùng công tác trong một công ty từ những năm bảy mươi ấy. Tôi là lính trơn còn hắn là “trưởng phòng”. Bộ phận bảo vệ cơ quan nửa năm đầu hồi mới thành lập cần khoảng hai người, Bình vốn là thằng bị đẻ non, vóc dáng lòng khòng gầy yếu nhưng đổi lại, hắn rất bền sức và đặc biệt hơn cả là ít ngủ, mỗi ngày chỉ chợp vài giờ là thoả. Chính vì vậy, tầm quan sát của hắn rất rộng, quan tâm được rất nhiều và hắn có vẻ thích hợp với cái chức danh nửa đùa nửa thật “Trưởng phòng” bảo vệ gồm có… mỗi mình hắn .

***
Thoáng cái đã đôi chục năm qua đi. Ngày tôi từ Sài Gòn về quê, Bình đến thăm. Tôi định bụng phải xoáy mạnh vào cái chuyện tình duyên của anh chàng đặc biệt, đa đoan và bất hạnh này (hồi còn ở Việt Trì, tôi thoáng nghe có nhiều anh đã mất cược tiền trăm nếu để Bình dụ được vợ anh ta đi chơi và thua!?) nhưng rốt cuộc, anh vẫn độc thân cho tới giờ.
“Ông có nhớ ông Long giám đốc không?” Bình hỏi. Tôi phì cười nhớ đến ông Long. Ông này thường kỷ luật công nhân bằng cung cách rất đặc biệt là…chửi: “Đù… má!”. Chửi vậy nhưng thương lính bằng thật. Câu này, qua thứ ngôn ngữ miền Nam tập kết… hình như không thấy tục như cách chửi của người miền Bắc, nên cả người chửi lẫn người bị chửi không thấy bức xúc lắm và ông Long tại vị khá lâu. Thế mới lạ chứ! “Ông đừng ngạc nhiên, tôi đã góp phần để ông này ngồi yên ở cái ghế ấy đấy. Nếu không có tôi, ông ấy đổ lâu rồi”.
Thật khó tin, dù biết Bình không hề đùa giỡn trong chuyện này: “Ông Long làm giám đốc như một thứ giải sầu. Tôi chưa thấy ai yêu quê hương bằng ông ấy. Ông vừa công tác vừa đau đáu đếm từng ngày trở lại miền Nam. Việc quản lý công ty từ đó rất dở và tệ ăn cắp hoành hành ác liệt. Một lần, tôi nói với ông Long: "Cháu biết chú ham uống bia, ít chú ý đến công tác và cứ nằng nặc đòi về chiến đấu trong Nam. Cháu hiểu và rất khâm phục nhưng chính lúc này, chú đang đẩy xa cái ngày chú mong đợi đấy!”.
Ông Long nổi khùng, sắp “Đù… má” thì Bình thẽ thọt: "Cái cách làm việc bông phèng, dễ dãi của chú đã tạo ra những kẽ hở lớn cho bọn nhũng nhiễu, ăn cắp khui bằng thích thế này thì bao giờ ta mới giải phóng được miền Nam...”. Bình đưa ông Long tập tài liệu mà anh miệt mài tổng hợp được, có giá trị như một kết qủa thanh tra. Ông Long lặng người đi, một lúc sau ông nghiến răng: “Đù... má, tao sẽ trị bằng được mấy thằng này cho cháu coi!”.
Một tháng sau, công ty an bình trở lại. Khí thế làm ăn tấn tới. Người ta thấy mỗi chiều thứ bảy, ông Long như con hổ lớn tha thằng Bình như con mèo nhỏ trên chiếc “com măng ca” của giám đốc đi du ngoạn đây đó, như hai người thân yêu nhất bên nhau.
“Trong thời gian “cầm quyền”, Bình có gặp phải sự đố kị, ghen ghét gì không? ”, tôi hỏi.
“Sao lại không? Tôi kể ông nghe nhé: có lần, một thằng kỹ sư mới từ nước ngoài về công ty, nó coi thường luôn cả giám đốc chứ nói gì tôi. Ngoài cửa phòng làm việc, nó kẻ mấy chữ rất trang trọng: “Q.TRƯỞNG PHÒNG KẾ HOẠCH. Kỹ Sư Nguyễn Tiến Lộc” to tổ bố. Một hôm, họp cán bộ cấp trưởng phòng, hắn thấy mình trong phòng (mình rất ít đi họp vì thường thì đi cũng được, không cũng được, có gì ông Long đã thông báo trước cho mình rồi). Hôm ấy, mình ăn mặc tùng tiệm, dáng vẻ mệt mỏi vì mới phải thức đêm nhiều. Vào phòng họp, mình ngồi bên cạnh nó. Thằng này trợn mắt lên, hất hàm ra chiều đuổi mình đi chỗ khác như kiểu “cho người lớn làm việc”.
Tay này cho loại người như Bình hoàn toàn thừa thãi trên thế giới và việc cậu ta ngồi ngang hàng bên hắn tựa như một sự xúc phạm.
Bình đứng lên, chỉ thẳng vào mặt thằng “ku” trưởng phòng kia: “Nếu anh muốn, tôi cam kết trong vài tháng sẽ đuổi anh ra khỏi cơ quan này. Xin anh đừng nổi khùng, xin anh hãy chứng minh cho ban lãnh đạo những thành qủa của anh trong hơn một năm rồi và hãy so sánh nó với tôi, với anh Tính và nhiều anh chị em ở đây, những người có bằng cấp thấp hơn anh. Tôi nói luôn, tôi đang hoàn tất việc trình lên cấp trên bản tường trình về những cái bát nháo của bộ phận anh phụ trách. Anh nói chướng lắm. Ai đời một phó phòng dám đuổi một trưởng phòng ra chỗ khác như thế!”.
Thằng kia trợn mắt, ú ớ. Kỳ thực, bây giờ nó mới biết thằng Bình là… trưởng phòng thật, về nguyên tắc, hơn đứt cái “Q” trưởng phòng của hắn.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Bình ra oai với cái chức danh chính thống của hắn. Bình oai thật đi chứ!
Bình đã nói lên cái điều ít ai nhìn thấy về tay Lộc. Người ta chỉ ưa chiêm ngưỡng mảnh bằng từ bên tây của hắn mà không ai nhận thấy điều rõ như ban ngày: hơn một năm trời về đây, thành tích lớn nhất của Lộc là tập hợp được một đội… văn nghệ cơ quan, hoạt động khá sôi nổi. Về nhiệm vụ, cái chuyên môn về cầu bê tông dự ứng lực hình như quá xa lạ với cái nghiệp xây dựng hầm ngầm ở công ty này.
Tối hôm đó, hơi muộn một chút, Lộc mò xuống phòng bảo vệ. Trong túi thủ sẵn gói thuốc lá “Điện Biên” để dằn lòng nói chuyện lại với Bình, nhưng thật rủi cho Lộc, Bình đang có khách. Khách của Bình là cô gái đẹp nhất cơ quan, cô Chanh!


---Còn tiếp---
Nguyễn Huy Cường
-->Đọc thêm...
Like this Blogger

Tìm kiếm

Hỗ trợ trực tuyến

Skype Me™!
Hotline: +84 932634828
i'm not online
Email: books.duong@gmail.com

Followers


Nhận xét mới

Ứng dụng - Download

Home| Business| Internet| Market| Stock| Góp ý - Liên hệ| Font Unicode
Thư viện trực tuyến 24h
Design by: duong.ph
Copyright 2012 : Blogger
Add: Đà Nẵng - Việt Nam
Điện thoại: +84 932634828
Email: books.duong@gmail.com. Blogger: http://test-duong.blogspot.com/