***
Chồng Chanh lù lù về tận nơi, bắt gặp Chanh đang ngủ ngon lành giữa ban ngày trong buồng nhà Bình, ngôi nhà nhỏ xíu không có người thứ ba.
Tôi không có ý gạn hỏi Bình nữa, nhưng cái tò mò nó thôi thúc. Tôi đã hiểu anh chàng này đến chân tơ kẽ tóc vì là bạn rất thân của nhau. Cuối cùng, tôi cũng bật ra điều bức xúc nhất: “Chắc cậu rất khó xử khi gặp Tiến, chắc cậu sẽ phải xin lỗi lần đầu tiên trong đời…”.
“Đừng hòng!”, Bình châm một điếu thuốc rẻ tiền, đứng lên đi về phía cửa. Giọng anh thoảng như cơn gió: "Anh có biết Chanh đến với tôi, không thể bỏ tôi vì cái gì không?”.
Tôi ngơ ngác, cười cười không tự tin cho lắm:"Thì hàng… ngoại bao giờ chẳng…!”
Nét mặt Bình sậm lại. Vầng trán trĩu nặng ưu tư.
"Có lẽ…"
Bình bỏ lửng câu nói khá lâu. Tôi cũng không thúc giục. Bình đang trải qua những phút rất khó khăn, tôi hiểu thế.
“Thật tiếc, thật tiếc là người đời, kể cả ông, một thằng có vợ con mà ít hiểu về phụ nữ quá. Có lẽ tôi phải nói với ông để khi tôi chết, tôi yểu mệnh lắm, nếu tôi chết trước thì ông hãy nói cái điều ông chưa hiểu, mọi người chưa hiểu ấy cho tôi nhờ...”.
“Và chồng Chanh cũng chưa hiểu nữa chứ…?”, tôi nói.
“Ông nhầm rồi. Chồng Chanh về đây và biết rõ mọi điều từ lâu, nhưng chiều mai, thứ Bảy, ông ghé sang nhà tôi chơi, sẽ có Chanh ở đó!”.
Tôi kinh ngạc về những chuyện này.
Phải đến chiều tối, bên nhà Bình, câu chuyện mới được giãi bày.
Đang ngủ trong nhà Bình, nghe tiếng chồng, Chanh không hề giật mình, cô nhìn chong chong lên mái nhà lợp lá cọ. Tiến đẩy ào liếp cửa ván xô thẳng vào nhà. Câu đầu tiên là câu hỏi: “Thằng kia đâu?”. Chanh đáp lạnh tanh: "Anh ấy sắp về đấy!”. Cô vẫn nửa nằm nửa ngồi trên đống chăn gối cũ.
Vừa lúc đó, Bình xộc về, rất bình tĩnh: "Anh Tiến, tôi có thể cho anh rõ một điều là vợ anh không bao giờ mất mát bởi tôi, anh tin không và có thể bước ra nhà ngoài để nói chuyện tử tế không?”.
Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.
Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Vừa lúc đó, Bình xộc về, rất bình tĩnh: "Anh Tiến, tôi có thể cho anh rõ một điều là vợ anh không bao giờ mất mát bởi tôi, anh tin không và có thể bước ra nhà ngoài để nói chuyện tử tế không?”.
Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.
Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Ngoài trời cơn mưa bất chợt đầu mùa hè rộ lên một đợt sấm dài, nghe phát khiếp.
Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Tiến bất ngờ túm lấy cổ Bình. Tội nghiệp, Bình lúc này chỉ còn chừng dư ba mươi lăm ký, dúm dó như con ếch gầy, nửa nằm nửa ngồi bệt xuống nền nhà, không biết nói gì nữa. Chanh vụt đứng dậy, mắt đảo quanh như đang tìm kiếm một đấng cứu thế.
Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Xoạt một cái, Tiến rút từ trong người ra con dao nhỡ, phần bụng trắng lóa và mũi nhọn hoắt. Tiếng nói thất thần hấp hoảng như chính mình sắp bị chém: "Con kia ngồi im, xô vào tao chém cả hai ngay. Để tao trị thằng này…”.
Chanh nhảy một bước xuống giường. Giọng cô ráo hoảnh, khô khốc, quyết liệt: "Để tôi giúp anh một tay nhé! Anh yên tâm đi , tôi chỉ có tay không và anh biết tôi có đánh giết được ai xưa nay đâu.”
Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Tiến chưa kịp phân định thì Chanh ào lại, trong phút chốc, cô túm hai chân quần kiểu pijama bằng vải thun của Bình, lôi tuột ra, phần dưới cơ thể Bình thoáng cái trở nên lõa lồ, trần trụi.
Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Tiến há hốc mồm, buông tay ra, Bình ngồi dựa vào thành giường, thở hắt ra, tay chới với tìm cái gì đó che người.
Tiến không thể tin vào mắt mình nữa. Ông như muốn phát điên, chạy ra phòng ngoài, tự nhiên xả nước từ chiếc bình gốm lớn, tu ừng ực.
Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Bình không có gì!
Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Khi sinh ra, bộ phận bài tiết chỉ có một xíu như hạt gạo. Bố mẹ Bình buồn lắm, mong ngày mong đêm, mong đến lúc Bình lớn “nó” sẽ khá hơn, nhưng không được. Chứng thiểu năng đã tạo nên sự dị thường của cơ thể, Bình không có gì cả, khu hạ vị phẳng lì, trống trải.
Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Nhưng anh có một tình yêu đích thực từ một tình người đích thực.
Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.Nhưng, ở những người không bình thường, nhất là khi người đó còn mang theo định kiến hẹp hòi về tình yêu, trong đó có Tiến, chồng Chanh; trong đó có nhiều người, kể cả tôi, thì một tình yêu trong sáng nhất cũng biến thành muôn ngàn dấu hỏi, như là trò đa đoan và trĩu nặng muộn phiền.
Nguyễn Huy Cường
***
Phú Thọ 8/3/2010
No comments:
Post a Comment
Hướng dẫn để lại một comment:
1. Chọn Name/Url tại hộp thoại " Comment as "
2. Nhập tên của bạn , Url ( nếu có)
3. Cứ thế là comment thôi!