Tôi và thằng Bình vốn là đồng hương, lại cùng lứa, cùng công tác trong một công ty từ những năm bảy mươi ấy. Tôi là lính trơn còn hắn là “trưởng phòng”. Bộ phận bảo vệ cơ quan nửa năm đầu hồi mới thành lập cần khoảng hai người, Bình vốn là thằng bị đẻ non, vóc dáng lòng khòng gầy yếu nhưng đổi lại, hắn rất bền sức và đặc biệt hơn cả là ít ngủ, mỗi ngày chỉ chợp vài giờ là thoả. Chính vì vậy, tầm quan sát của hắn rất rộng, quan tâm được rất nhiều và hắn có vẻ thích hợp với cái chức danh nửa đùa nửa thật “Trưởng phòng” bảo vệ gồm có… mỗi mình hắn .
***
Thoáng cái đã đôi chục năm qua đi. Ngày tôi từ Sài Gòn về quê, Bình đến thăm. Tôi định bụng phải xoáy mạnh vào cái chuyện tình duyên của anh chàng đặc biệt, đa đoan và bất hạnh này (hồi còn ở Việt Trì, tôi thoáng nghe có nhiều anh đã mất cược tiền trăm nếu để Bình dụ được vợ anh ta đi chơi và thua!?) nhưng rốt cuộc, anh vẫn độc thân cho tới giờ.“Ông có nhớ ông Long giám đốc không?” Bình hỏi. Tôi phì cười nhớ đến ông Long. Ông này thường kỷ luật công nhân bằng cung cách rất đặc biệt là…chửi: “Đù… má!”. Chửi vậy nhưng thương lính bằng thật. Câu này, qua thứ ngôn ngữ miền Nam tập kết… hình như không thấy tục như cách chửi của người miền Bắc, nên cả người chửi lẫn người bị chửi không thấy bức xúc lắm và ông Long tại vị khá lâu. Thế mới lạ chứ! “Ông đừng ngạc nhiên, tôi đã góp phần để ông này ngồi yên ở cái ghế ấy đấy. Nếu không có tôi, ông ấy đổ lâu rồi”.
Thật khó tin, dù biết Bình không hề đùa giỡn trong chuyện này: “Ông Long làm giám đốc như một thứ giải sầu. Tôi chưa thấy ai yêu quê hương bằng ông ấy. Ông vừa công tác vừa đau đáu đếm từng ngày trở lại miền Nam. Việc quản lý công ty từ đó rất dở và tệ ăn cắp hoành hành ác liệt. Một lần, tôi nói với ông Long: "Cháu biết chú ham uống bia, ít chú ý đến công tác và cứ nằng nặc đòi về chiến đấu trong Nam. Cháu hiểu và rất khâm phục nhưng chính lúc này, chú đang đẩy xa cái ngày chú mong đợi đấy!”.
Ông Long nổi khùng, sắp “Đù… má” thì Bình thẽ thọt: "Cái cách làm việc bông phèng, dễ dãi của chú đã tạo ra những kẽ hở lớn cho bọn nhũng nhiễu, ăn cắp khui bằng thích thế này thì bao giờ ta mới giải phóng được miền Nam...”. Bình đưa ông Long tập tài liệu mà anh miệt mài tổng hợp được, có giá trị như một kết qủa thanh tra. Ông Long lặng người đi, một lúc sau ông nghiến răng: “Đù... má, tao sẽ trị bằng được mấy thằng này cho cháu coi!”.
Một tháng sau, công ty an bình trở lại. Khí thế làm ăn tấn tới. Người ta thấy mỗi chiều thứ bảy, ông Long như con hổ lớn tha thằng Bình như con mèo nhỏ trên chiếc “com măng ca” của giám đốc đi du ngoạn đây đó, như hai người thân yêu nhất bên nhau.
“Trong thời gian “cầm quyền”, Bình có gặp phải sự đố kị, ghen ghét gì không? ”, tôi hỏi.
“Sao lại không? Tôi kể ông nghe nhé: có lần, một thằng kỹ sư mới từ nước ngoài về công ty, nó coi thường luôn cả giám đốc chứ nói gì tôi. Ngoài cửa phòng làm việc, nó kẻ mấy chữ rất trang trọng: “Q.TRƯỞNG PHÒNG KẾ HOẠCH. Kỹ Sư Nguyễn Tiến Lộc” to tổ bố. Một hôm, họp cán bộ cấp trưởng phòng, hắn thấy mình trong phòng (mình rất ít đi họp vì thường thì đi cũng được, không cũng được, có gì ông Long đã thông báo trước cho mình rồi). Hôm ấy, mình ăn mặc tùng tiệm, dáng vẻ mệt mỏi vì mới phải thức đêm nhiều. Vào phòng họp, mình ngồi bên cạnh nó. Thằng này trợn mắt lên, hất hàm ra chiều đuổi mình đi chỗ khác như kiểu “cho người lớn làm việc”.
Tay này cho loại người như Bình hoàn toàn thừa thãi trên thế giới và việc cậu ta ngồi ngang hàng bên hắn tựa như một sự xúc phạm.
Bình đứng lên, chỉ thẳng vào mặt thằng “ku” trưởng phòng kia: “Nếu anh muốn, tôi cam kết trong vài tháng sẽ đuổi anh ra khỏi cơ quan này. Xin anh đừng nổi khùng, xin anh hãy chứng minh cho ban lãnh đạo những thành qủa của anh trong hơn một năm rồi và hãy so sánh nó với tôi, với anh Tính và nhiều anh chị em ở đây, những người có bằng cấp thấp hơn anh. Tôi nói luôn, tôi đang hoàn tất việc trình lên cấp trên bản tường trình về những cái bát nháo của bộ phận anh phụ trách. Anh nói chướng lắm. Ai đời một phó phòng dám đuổi một trưởng phòng ra chỗ khác như thế!”.
Thằng kia trợn mắt, ú ớ. Kỳ thực, bây giờ nó mới biết thằng Bình là… trưởng phòng thật, về nguyên tắc, hơn đứt cái “Q” trưởng phòng của hắn.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Bình ra oai với cái chức danh chính thống của hắn. Bình oai thật đi chứ!
Bình đã nói lên cái điều ít ai nhìn thấy về tay Lộc. Người ta chỉ ưa chiêm ngưỡng mảnh bằng từ bên tây của hắn mà không ai nhận thấy điều rõ như ban ngày: hơn một năm trời về đây, thành tích lớn nhất của Lộc là tập hợp được một đội… văn nghệ cơ quan, hoạt động khá sôi nổi. Về nhiệm vụ, cái chuyên môn về cầu bê tông dự ứng lực hình như quá xa lạ với cái nghiệp xây dựng hầm ngầm ở công ty này.
Tối hôm đó, hơi muộn một chút, Lộc mò xuống phòng bảo vệ. Trong túi thủ sẵn gói thuốc lá “Điện Biên” để dằn lòng nói chuyện lại với Bình, nhưng thật rủi cho Lộc, Bình đang có khách. Khách của Bình là cô gái đẹp nhất cơ quan, cô Chanh!
---Còn tiếp---
Nguyễn Huy Cường
No comments:
Post a Comment
Hướng dẫn để lại một comment:
1. Chọn Name/Url tại hộp thoại " Comment as "
2. Nhập tên của bạn , Url ( nếu có)
3. Cứ thế là comment thôi!